Giáo xứ Khi chiếc ghế trống: Giữ vững niềm tin Khi một vị giáo hoàng qua đời hoặc từ nhiệm, Giáo hội Công giáo bước vào thời kỳ được gọi là sede vacante – nghĩa là “ngai tòa bị bỏ trống”. Không có giáo hoàng, không còn một thẩm quyền trần thế trực tiếp dẫn dắt Giáo hội. Thế nhưng, Giáo hội vẫn tiếp tục vận hành. Các bí tích vẫn được cử hành. Các tín hữu vẫn cầu nguyện. Nhịp sống đức tin thường nhật không hề gián đoạn. Khoảnh khắc trống vắng ấy không phải là hỗn loạn – mà là một kết cấu vững vàng được giữ gìn dù thiếu vắng người lãnh đạo hữu hình. Đó là một khoảng lặng linh thiêng, tràn đầy lòng tín thác vào Chúa Thánh Thần, vào truyền thống, và vào niềm xác tín thầm lặng rằng Giáo hội vẫn mãi là Giáo hội, ngay cả khi không có một người đứng đầu hiện diện. Từ kinh nghiệm của Giáo hội đến hành trình cá nhân Hình ảnh ấy thật sự vang vọng trong tâm hồn nhiều người đang trải qua những giai đoạn chuyển tiếp trong đời – sau sự ra đi của cha mẹ, kết thúc một mối quan hệ, hay đối diện với một biến cố lớn. Đó là những lúc người hướng dẫn quen thuộc không còn nữa. Tiếng nói của một người thầy, sự an toàn của vai trò cũ, hay sự thúc đẩy nhẹ nhàng của ai đó từng hỏi “Bước tiếp theo là gì?” – tất cả bỗng chốc im bặt. Chiếc ghế trống. Thế nhưng, giống như Giáo hội trong thời kỳ sede vacante, con người không đánh mất chính mình trong sự vắng bóng đó. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Những quyết định vẫn cần được đưa ra. Câu hỏi đặt ra là: Làm sao để tự dẫn dắt bản thân khi người dẫn đường không còn ở đó nữa? Trong giáo huấn Công giáo, vai trò lãnh đạo không chỉ đến từ bên ngoài. Sách Giáo lý viết: “Trong sâu thẳm lương tâm, con người khám phá ra một luật mà họ không tự đặt ra, nhưng buộc họ phải vâng theo” (GLCG 1776). Nói cách khác, con người không bị bỏ mặc trôi nổi. Mỗi người đều có một kim chỉ nam đạo đức và thiêng liêng bên trong – được hình thành từ việc giáo dục, cộng đoàn, cầu nguyện và kinh nghiệm sống. Và thường chính trong những khoảng trống lặng lẽ, khi tiếng nói từ bên ngoài không còn vang lên, thì tiếng thì thầm bên trong mới trở nên rõ ràng hơn. Giáo hội cũng dạy chúng ta cách đối diện với thời kỳ sede vacante: không vội vã. Trước hết là thời gian để than khóc, để tưởng niệm. Rồi các hồng y bước vào cầu nguyện và phân định. Cả thế giới chờ đợi, nhưng Giáo hội hành động với sự thận trọng và tin tưởng sâu sắc. Đó không phải là sự bị động, mà là một hành động chủ động trong đức tin và lòng tín thác. Để sự sáng tỏ đến từ sự tĩnh lặng Tương tự như vậy, mỗi người trong lúc chiếc ghế đời mình trống vắng, được mời gọi tạm dừng lại một cách chủ động – không lấp đầy khoảng trống bằng tiếng ồn hay những quyết định hấp tấp, mà để sự rõ ràng đến từ sự tĩnh lặng. Họ được mời gọi nhận ra rằng sự hướng dẫn không luôn đến từ một tiếng nói lớn ở bên ngoài, mà thường là một lời thì thầm từ sâu trong tâm hồn. Trong đời sống Kitô hữu, thẩm quyền không phải là điều do bản thân tự dựng nên, mà là do Chúa Thánh Thần dẫn dắt. Và khi hình ảnh lãnh đạo bên ngoài không còn – dù là trong Giáo hội hay trong chính cuộc đời mỗi người – thì đó chính là lời mời gọi trở về và đào sâu mối tương quan với Đấng vô hình nhưng luôn hiện diện. Thời kỳ sede vacante – của Giáo hội, của bạn, của tôi – không phải là sự bỏ rơi. Đó là một khoảng chuyển mình linh thiêng. Nó nhắc nhở thế giới rằng chúng ta được nâng đỡ bởi nhiều điều lớn hơn bất kỳ một cá nhân nào. Và với những ai đang bước đi trong vùng mờ của bất định, nó nhẹ nhàng khẳng định: Ngay cả khi chiếc ghế trống, chúng ta không cô đơn. Kết cấu vẫn vững bền. Và Thánh Thần vẫn đang dẫn lối. Tác giả: Daniel Esparza Nguồn: Aleteia Chuyển ngữ: Lm. Giuse Phan Hoàng Nguyễn, RCJ - Dòng Tông Đồ Ơn Gọi Ngày 7 tháng 5 Năm 2025 Bài liên quan Chầu Thánh Thể Bốn Mươi Giờ: Thời Gian Thờ Phượng và Cầu Nguyện Tài liệu Tuần Cầu nguyện cho các Kitô hữu hiệp nhất năm 2025 Những điều kiện để lãnh nhận ơn Toàn Xá trong Năm Thánh 5 lý do để hòa mình vào màu sắc của năm 2025 40 Câu hỏi tìm hiểu và sống Năm Thánh 2025 Lời Chúa có quan trọng đối với Bạn không? Nghĩa trang Công giáo: Tuyến đầu chống lại nỗi sợ thế tục về cái chết Tại sao nước Mỹ có ít bậc hiển thánh và chân phước?